Ta không thay đổi được thực tại, nhưng có quyền chọn cách đối diện nó

Dịch Covid bùng phát lần thứ 4 tại Việt Nam từ cuối T4.2021. Đến nay đã là 4 tháng, và mọi thứ hoàn dường như xáo trộn hoàn toàn. Tính đến ngày 2/9, Việt Nam đã trên 200 ngàn ca nhiễm, và số lượng người tử vong cũng trên 11 ngàn người. Một con số mà khi đọc ai cũng giật mình. Dịch ghê gớm đến vậy sao!

Covid đến thay đổi cuộc sống của người dân chúng tôi. Từ việc tự do di chuyển thì nay, tôi chỉ có thể ngồi làm việc tại nhà. Theo chỉ thị 16 của chính phủ, toàn bộ người dân HCM tuyệt đối không được ra đường. Ai ở đâu thì ở ngay đó.

Tôi nhớ Sài Gòn những ngày nhộn nhịp. Những sáng thứ 2 kẹt xe đợi mấy chục phút mới qua được cái đèn xanh đèn đỏ. Tôi nhớ đến cuối tuần dân SG lại ùn ùn kéo nhau đi chơi. Rồi nhớ nhà, đã 4 tháng nay tôi chưa về quê thăm ba má và ông bà.

Từ ngày thành phố thực hiện giới nghiêm, dường như tôi quanh quẩn ở nhà. Công việc của tôi chủ yếu là giao tiếp với khách hàng qua email và điện thoại nên tôi có thể làm việc ở nhà không ảnh hưởng gì đến thu nhập. Tuy nhiên, ở nhà cũng có những hạn chế nhất định, như tôi khó có thể tập trung một khoảng thời gian liên tục dài được.  Cũng có thời gian tôi thấy khá là khó chịu khi ngồi một chỗ. Rồi thêm nữa, chút xíu là con bé nhà tôi lại lại chạy đến đến quán ở chân tôi nó thì thầm Ba ơi chơi với con. Thế là là tôi lại phải buông máy tính ảnh để xuống ngồi chơi với nó.

Tôi và con cùng lắp đồ chơi

Từ ngày ở nhà, tôi làm công việc nhà nhiều hơn. Tất tần tật các việc, từ lau dọn nhà đến rửa chén nấu cơm. Thực ra, vợ tôi là bếp chính, nhưng các công việc hậu cần đa phần tôi sẽ giúp. Đôi khi làm nhiều quá cũng hơi quạu nhưng lại cảm thấy mình mình có giá trị trong gia đình. Ngược lại, thời gian là dành cho công việc và cá nhân của tôi bị rút ngắn lại.

Nhìn lại những chuỗi ngày đã qua, khó khăn là vậy, tôi thấy một chút gì đó đó may mắn. Vì hiện tại, mình cũng còn ở chung với gia đình. Gia đình khỏe mạnh và không có ai phải nhập viện. Đồng thời, tôi cũng cho nó là cơ hội cho bản thân để có thể để ngồi với con nhiều hơn, phụ giúp vợ nhiều hơn. Một vấn đề khá vui từ ngày ở nhà, tự nhiên tôi và con bé 2 tuổi trở nên thân thiết hơn. Hai ba con cùng chơi đồ chơi, cùng vẽ, cùng nặn đất sét. Tôi thấy mình như được trở thành một người cha trọn vẹn.

2 cha con rửa chén cùng nhau
Bộ mặt con gái khi rửa chén

Đợt dịch lần này cũng giúp tôi rèn luyện lại thói quen dậy sớm. Tôi dậy tầm 5:30, có những hôm tôi học tiếng Anh với thầy nước ngoài trên italki, khoảng một tiếng. Còn hôm nào không học thì tôi tôi có nhiều thời gian hơn cho bản thân. Đọc sách, viết blog, tìm tòi về ý tưởng kinh doanh. Tôi gọi đây là thời gian để phát triển và nâng cấp còn người mình.

Dịch giúp tôi tránh xa sự ồn ào xe cộ. Tôi không phải hàng ngày ngày chạy qua 60 phút đi 60 phút về. Ngồi riết trên chiếc xe xe gắn máy đau hết mông và gáy. Quan trọng hơn hết thời gian tiết kiệm được này tôi sẽ dành dành hết cho con.

Tôi chỉ có một muốn duy nhất, đó là dịch mau hết và đưa Sài Gòn trở lại bình thường. Nhưng bên cạnh đó, nếu trường hợp xấu nhất là dịch khó kiểm soát được, người dân Sài Gòn phải sống chung với nó. Thì tôi thấy rằng quan trọng nhất vẫn là cách nhìn nhận của bản thân đối với vấn đề. Nếu chúng ta có thể xem xét những mặt tích cực từ đó để cố gắng thì dù công việc khó khăn đến mấy, sẽ có những khoảnh khắc hay khía cạnh nhìn vào, ta có thể tự mình cười . Cuộc đời vui hay buồn cũng là do mình chọn.

Tác giả: Nguyễn Văn Vĩ

Bình luận của bạn